Định vị bản thân trên tấm bản đồ danh vọng: Nếu không sáng suốt, bạn sẽ mãi là kẻ mù đường khi thời gian đã "mặc kệ" bạn lâu lắm rồi
Bản thân không biết được thế mạnh của mình là gì, cũng chẳng rèn luyện được bất kì kĩ năng đặc biệt nào. Chẳng ngờ, thời gian thoi đưa, thấm thoắt đã bước sang ngưỡng cửa 30, quay đầu nhìn lại mới thấy bản thân cái gì cũng không có.
Sắc trời nhá nhem tối, một chàng trai sau một ngày làm việc mệt mỏi, lê tấm thân gầy đến một quán ăn nhỏ ven đường, gọi một suất phở bò.
Sau vài phút một bát phở nóng hổi được bê lên, nổi lều phều là vài miếng thịt mỏng và ít hành.
Mặt chàng trai biến sắc, anh ta bưng bát phở đến trước mặt chủ hàng, nặng nề đặt xuống: "Bát phở những 25 nghìn, vì sao lại chỉ có ít thịt như vậy?"
Mặt ông chủ đỏ lên vì ngượng, vẫn chưa kịp giải thích gì, chàng trai mang theo âm mũi sụt sịt nói: "Tôi không hề muốn chỉ vì một bát phở mà gây khó dễ với ông, tôi chỉ cảm thấy buồn, là một người đàn ông sắp bước sang ngưỡng 30, vẫn vì một bát phở ít thịt mà cò kè với chủ tiệm."
Bao nhiêu năm qua, chàng trai đó cũng từng thử qua rất nhiều công việc.
Cũng từng có một bầu nhiệt huyết muốn làm một cái gì đó thật lớn lao, thật vĩ đại, nhưng lại chẳng đủ kiên trì đến cùng. Cũng muốn một lần được yêu trọn vẹn, tìm được một nửa đích thực của đời mình, cưới cô ấy về nhà, sống cuộc sống bình dị như bao người khác, hàng ngày mình đi làm kiếm tiền, cô ấy ở nhà chăm sóc con cái. Thế nhưng lại chẳng gặp được một nửa như mong muốn.
Bản thân không biết được thế mạnh của mình là gì, cũng chẳng rèn luyện được bất kì kĩ năng đặc biệt nào. Chẳng ngờ, thời gian thoi đưa, thấm thoắt đã bước sang ngưỡng cửa 30, quay đầu nhìn lại mới thấy bản thân cái gì cũng không có.
Xem xong câu chuyện này, chắc hẳn trong mỗi chúng ta đều có những suy nghĩ riêng cho bản thân mình?
Chúng ta thường thường bận rộn suốt một ngày, nhưng lại không biết bản thân mình đang bận cái gì, đang làm cái gì, cái đó có giá trị hay không, những thứ đó có mang lại lợi ích sau này cho bản thân mình không?
Trong thời đại phồn hoa dần dần khiến chúng ta trở nên mờ mắt, mất phương hướng này, có quá nhiều lựa chọn, cơ hội và thách thức. Bất kì khả năng nào cũng có thể xảy đến, khiến chúng ta cảm thấy hoang mang không biết được bản thân đang đứng ở vị trí nào, nên đi về hướng nào mới là đúng đắn.
Thời đại hôm nay, có một thứ đóng vai trò cực kì quan trọng giống như năng lực và cơ hội, nhưng dường như lại bị chúng ta lãng quên một cách triệt để. Đó chính là định vị bản thân, ý thức được vị trí và giá trị, chỗ đứng của chính mình.
Cái gọi là định vị bản thân đó, chính là biết mình là ai, mình sở hữu những gì, tương lai mình sẽ đi và nên đi về hướng nào.
Trong thâm tâm của mỗi một người, đều có những bản ngã của riêng mình. Cả một đời bôn ba mưu sinh, chẳng qua cũng chỉ vì muốn khẳng định giá trị cái tôi của chính mình.
Thế nhưng, có rất nhiều người bỏ ra rất nhiều thời gian công sức, rèn luyện năng lực bản thân, tích lũy kiến thức, vì tình yêu cống hiến hết mình, hi vọng rằng học được rất nhiều bản lĩnh có thể giúp mình tiến xa hơn. Nhưng rốt cuộc, họ lại cứ mãi dậm châm tại chỗ. Bởi đơn giản, họ không biết mình đang đứng chỗ nào, quên đi mất xác định phương hướng cho mình.
Nếu bản thân mỗi chúng ta đều định vị được rõ ràng chỗ đứng của bản thân mình, cho dù có đang đi lạc trong đầm lầy của thất bại, cũng sẽ tìm được ánh sáng của niềm tin và hi vọng.
Giữa cái nóng khắc nhiệt của 36℃ trời mùa hạ, một anh chàng đẹp trai, cao to, vạm vỡ, đang làm khuân vác, thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Người ta hỏi nhau: " Ở đây đang quay phim gì thế nhỉ?". Họ đưa mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng nhìn thấy bất kì máy quay phim nào.
Hóa ra, chẳng có một bộ phim nào được quay ở đây cả, chàng trai đó là thợ bốc vác chính hiệu, đang làm thuê cho một công ty vận chuyển hàng hóa.
Anh chàng này làm công việc khuân vác đã 8 năm.
Năm đó, cha anh vì làm ăn thất thoát, nên vừa mới tốt nghiệp xong cấp 3, đã phải thay cha gồng gánh gánh nặng cơm áo gạo tiền của cả gia đình. Từ một cậu ấm cơm bưng nước rót đến tận miệng, sau một đêm đã học cách tự trưởng thành, tập quen với một cuộc sống hoàn toàn mới, không tiền, không xe, không còn những cuộc vui chơi. Một tấm bằng cấp 3 bé nhỏ chẳng thể tìm được công việc như ý muốn chỉ có thể chọn công việc lao động chân tay này.
Lúc đầu đừng nói là một thùng hàng 10 cân, đến 5 cân anh ta còn chẳng nhấc nổi, vậy mà giờ đây, một ngày xuống 10 tấn hàng là chuyện nhỏ.
Anh chàng tâm sự: "Khuân vác mặc dù vất vả nhưng tự do, tự tại, chỗ nào cũng có thể thoải mái nói chuyện, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết ngày. Lao động là vinh quang, chẳng có gì bằng chính mồ hôi công sức của bản thân mình bỏ ra cả. Hơn nữa tôi tự nhủ với bản thân mình, nếu giờ tôi ngã xuống, ai sẽ là người nâng tôi dậy, ai sẽ là người thay tôi gồng gánh trách nhiệm gia đình. Hơn nữa, tôi thích không khí của công việc này. Có thể lái xe đi khắp nơi, gặp nhiều người, kết thêm được nhiều bạn. Mỗi ngày cuộc sống trôi qua một cách giản dị, thoải mái nói cười. Phát sinh vấn đề gì, tất cả mọi người họp lại cùng nhau giải quyết."
Đó chính là sự vui vẻ, đầy đơn giản, mộc mạc trong thế giới xô bồ này. Cho dù công việc có mệt nhọc vất vả như thế nào, nhưng biết được bản thân mình là ai, bản thân mình muốn gì, rồi từng bước từng bước tiến về phía trước, đạt được những mục tiêu đề ra.
Mặc dù đằng sau đó, có thể là những nỗi khổ chẳng thể kể hết ra bằng lời. Bởi ai có thể hiểu được nỗi cô đơn khi lạc mình trong những con phố dài đằng đẵng không một bóng người trong đêm tối, thấu được những tủi cực và đau khổ mà tự bản thân phải âm thầm chịu đựng nuốt ngược vào trong, những thị phi toan tính của cuộc đời bủa vây? Chung quy lại chỉ có thể là chính bản thân mình tự đứng lên và chiến đấu một mình.
Vượt qua được những thử thách đó, kiên trì với chính mục tiêu mà mình đề ra, biết bản thân mình muốn gì, cần làm gì, không quên đi mục đích ban đầu, đó cũng là chính là sự kiên cường, xứng đáng được nhận sự hồi báo thích đáng.
Xác định rõ được vị trí của bản thân, đừng bao giờ để những âm thanh tạp chất lấn át tâm hồn mình, có như vậy mới có thể đi đến điểm đích cuổi cùng của thành công.
Bản điện ảnh Hồng Lâu Mộng năm 1987, sau 31 năm, giờ đây vẫn khắc sâu vào trong tâm trí người xem.
Bạn có biết, đằng sau một bộ phim tên tuổi đó là biết bao nỗ lực của cả đạo diễn, diễn viên?
Đạo diễn Vương Sất Lâm trước khi tiến hành quay phim, đã dừng lại hết cả các công việc dang dở trong tay của mình, nhốt bản thân nhốt trong phòng suốt một năm liền chỉ để nghiền ngẫm nguyên tác.
Hay dựa theo cuộc phỏng vấn riêng của đài truyền thông với diễn viên Âu Dương Phấn Cường người thủ vai " Bảo Ngọc" trong phim. Khi quay đến cảnh Vương Hy Phương chết, trong một trận tuyết cực kì lớn, dưới âm 30℃, Đặng Tiệp trong vai Vương Hy Phương bị bọc trong một cái chiếu rách, đôi chân trống không, lộ ra ngoài, bị người ta kéo đi trong tuyết, Đặng Tiệp sau khi quay xong cảnh đó đã bị hôn mê vì quá lạnh.
Chính bởi vì mỗi một người của tổ làm phim, trong tâm niệm của họ đều xác định rõ ràng bản thân phải thật cố gắng để hoàn thành tốt vai diễn của chính mình, mong muốn bộ phim này trở thành kinh điển lưu truyền hậu thế.
Đúng như mong đợi, bộ phim Hồng Lâu Mộng đó sau khi phát sóng, đã trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người. Cho đến tận bây giờ sức hút của nó vẫn chưa hề giảm nhiệt.
Bởi vậy, khi bạn xác định được vị trí rõ ràng của chính mình, bạn sẽ biết nên lựa chọn những gì, nên từ bỏ những gì.
Từ đó, bạn sẽ bước đi những bước thật vững chắc, không lo lắng, không hoang mang, không hoảng loạn. Chỉ cần giữ vững niềm tin của chính mình, rõ ràng phương hướng mà bản thân lựa chọn, những công sức cố gắng mà bạn bỏ ra sẽ luôn là bước đệm của thành công trong tương lai.